Thời gian của tôi
“Mày là thứ quái quỷ gì vậy”
“Chúng mày ơi, xem con **** nó đi kìa, úi dời cái điệu, như này, như này, haha”
“Cháu tránh xa con nhà bác ra được không? Đừng lại gần nó nữa”
“Loại con gái như mày thì làm được gì, đã thế người ngợm còn chẳng ra cái hình thù gì nữa”
26 năm qua tôi đã lớn lên cùng những lời dị nghị, châm trọc đau đớn như thế. Chỉ bởi vì tôi sinh ra khác người, tôi có một cơ thể chẳng giống ai, người tôi lùn, nhỏ, tay chân phù nề, chỉ vì thế, mà biết bao người đã cố tình tước đi quyền làm người của tôi, thậm chí cả người bố đã sinh ra tôi cũng đối xử với tôi không khác gì một con quái vật. Khi tôi còn nhỏ, tôi không biết bản thân mình là người khuyết tật, tôi vẫn vô tư tìm kiếm và cố gắng chơi cùng các bạn như một đứa trẻ hoạt bát, nhưng mọi người đều từ chối và xa lánh tôi. Không một ai đón nhận một đứa trẻ như tôi cả. Họ cho rằng tôi hư, tôi không ngoan,… rất nhiều lí do họ đưa ra để cô lập tôi lại.